Tháng 7 mang đến một niềm vui xen lẫn tự hào "Con có thể làm được. Và, con đã làm được rồi đó! [Yes, We/You did it!]".
Chuyện thứ nhất: Xô lần thứ hai giành được Huy chương "Best student in class 6A ILA". Niềm vui không phải ở điểm số cao nhất lớp mà chứng minh cho con thấy rằng CON CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC NẾU CON CỐ GĂNG!
Trước kỳ thi, hai mẹ con đã cùng nhau trao đổi làm sao để có thể đạt thành tích tốt nhất. Và, sự chuẩn bị ngay từ đầu đã cho kết quả. Thực sự kết quả đã nói lên tất cả, hơn trăm lần hô khẩu hiệu, con có thể làm được nếu có sự chuẩn bị tốt.
Chuyện thứ hai: Sau đôi ba lần đi học bơi, Xô vẫn chưa tiến bộ và chưa dám bơi. Hè này nhờ 8 buổi "nghiêm khắc" của thầy giáo ở hồ Lan Anh, Xô đã bơi được. Dĩ nhiên, kết quả bơi được là nhờ cả quá trình tập luyện từ các lần đi học trước nữa. Đó là: thành công là cả một quá trình, khi "lượng" đã đủ thì sẽ chuyển biến về "chất", để chuyển biến nhanh hơn nhất định cần "kỷ luật". Xô nhận ra rằng nghiêm khắc/kỷ luật cũng là yếu tố quan trọng để đạt được thành công.
Chuyện thứ ba: Tin được mẹ dẫn đi bơi 2-3 lần/tuần ở hồ bơi Lam Sơn. Cứ rảnh là đi, không cần mục tiêu trong bao nhiêu buổi phải biết bơi. Chỉ riêng việc hai mẹ con cố gắng đến hồ, dù gió mưa hay bận bịu, đã là bài học LỚN về tính kiên trì. Mỗi một ngày con đến hồ, tập vài ba mươi vòng đã là 1 mắt xích (từ của Tin: con ốc vít) để con ráp thành 1 cỗ máy (xe hơi). Đến ngày nào đó, ốc vít đầy đủ thì cỗ máy lại lăn thôi, con nhỉ?
Chuyện thứ tư: con nhút nhát, con cứng quá không nhảy được. Đó là suy nghĩ tự ti về bản thân mình (self-pity) của con. Rồi, mẹ đăng ký cho Xô học cheer dance. Lớp nhỏ, cô giáo tâm lý, quan tâm từng chút một, giúp con đỡ bỡ ngỡ. Bạn cùng lớp là chị lớn hơn 2 tuổi, cũng khá "đẳng cấp" [HS T.Đ.N, biết tiếng Nhật]. Không sao, cứ thoải mái, rồi con sẽ nhận ra rằng "phá băng" cũng không khó lắm đâu!
Lời kết: dạy con cũng chính là rèn nghề làm bố mẹ. Chính con đã cho bố mẹ cơ hội học hỏi, khám phá để trưởng thành mỗi ngày. Vạn bước chân nhỏ, tự tin ra đại lộ!
No comments:
Post a Comment