Tuesday, 6 September 2011

Đóng vai ác

Hồi chưa Xô chưa ra đời, Bố nói chuyện với Mẹ Xô là chắc Bố hoặc Mẹ Xô phải có một người "Đóng vai ác" với mục đích là để Xô biết sợ một ai đó để dể sai bảo, để nghe lời. Lúc đó Bố Xô "phân công" cho Mẹ, Mẹ Xô cằn nhằn không đồng ý, rồi cũng thôi không ai nhớ tới chuyện này.
Tới lúc sinh Xô ra đời cũng hỏng có ai nhớ chuyện này.
Xô hơn 1 tuổi rưỡi bắt đầu thể hiện tính nết của mình, bắt đầu thể hiện cái tôi, lúc đó Bố lại nhớ lại chuyện này. Bố nghe ông nội phàn nàn rằng "Xô được nuông chiều quá", Bố ngại và kiên quyết "cứng rắn hơn". Bố Xô định bụng rằng, chắc mình phải tự "đóng vai ác" quá.
Bố dần dần rầy Xô nhiều hơn, Xô khóc với Bố nhiều hơn. Nhưng mỗi lần rầy Xô Bố lại phải tìm cách để Xô nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi bằng cách đánh trống lảng sang chuyện khác. Vì Bố sợ, sợ Xô sẽ dần ngại tiếp xúc với Bố, Bố sợ Xô xa lánh Bố.
Sáng nay Xô đi học, lúc đưa Xô vào lớp, Xô khóc um xùm làm Bố sợ. Bố nghĩ tới cái cảm giác bị bỏ rơi ở một chổ không có ai quen biết thật hãi hùng. Sợ xong Bố lại thấy buồn cười mình, chỉ tí chuyện này mà đòi đóng vai ác.
Chiều nay, nghe nói Xô đã tỏ ra vui vẻ hơn khi được đón ở trường về làm Bố yên tâm. Bố lại thấy tất cả hình như người cần được trấn an là Bố chứ không phải là con vào cái những ngày đầu Xô đi học.
"Đừng lo, con sẽ ổn thôi mà!"

No comments:

Post a Comment