Khép lại một tháng Xô đi học mẫu giáo, Xô đã làm quen với lớp học. Đã quen với việc bị đánh thức lúc 6:45, bị bố mẹ bỏ lại từ 7:30, quen với cái nắm tay "dứt khoát" của cô giáo, quen với tiếng khóc của các bạn,quen với việc đi bộ về nhà 4:00, quen với đi ngủ sớm buổi tối 9:30. Đâu đã vào đấy, bố mẹ Xô đã bắt đầu thích dậy sớm hơn một chút, xúm xít chở con đến trường cho kịp giờ, nhưng bù lại được ăn sáng thoải mái thời gian, đặc biệt là mẹ Xô được tiếng đi làm đúng giờ :))
1. Tuần 0: Hôm nào Xô cũng náo nức chuẩn bị ba-lô và quần áo đẹp đến trường.
2. Tuần 1 và 2:
- Ngày 1: mẹ và bà đưa Xô đến trường. Cổng trường cờ hoa rực rỡ, nhạc rình rang hòa trong tiếng khóc tiếng thét của đám con nít. Ông bố bà mẹ nào vẻ mặt cũng căng thẳng, luống cuống trao con cho cô, dùng dằng ra khỏi lớp. Xô rất ngoan, bước vào lớp có chút e ngại và buồn buồn nhưng cũng cố gắng bắt chuyện với các bạn. Xô chưa biết rằng mình bị "lây" khóc của các bạn khác như thế nào. Bà và mẹ nán lại sau cửa sổ để xem phản ứng của Xô. Cuối cùng cũng ra về mà yên lòng được chút chút. Trưa bà đón về, Xô buồn không nói câu nào trên đường đi.
- Ngày 2: thử thách hơn ngày thứ nhất, vì Xô đã nếm mùi đi học là bị mẹ bỏ lại. Lúc bố trao Xô cho cô, Xô khóc thét rất to, nhưng không còn cách nào khác, bố mẹ cũng phải rút lui để cô giáo xử lý tình huống. Trưa bà đón về, Xô tỏ ra vui hơn, dù trong buổi sáng ấy Xô đã khóc hai lần.
- Ngày 3: Xô biết mình phải-đi-học. Lúc mẹ trao tay Xô cho cô, Xô chấp nhận việc này, buồn buồn ngoái lại bái-bai mẹ. Về nhà, vui.
- Ngày 4 và 5: Xô quen với sự đánh thức bằng chai sữa của bà, thay quần áo đẹp, vào sân trường chơi 1 lát rồi vào lớp... Và bắt đầu thể hiện lại những câu to tiếng của cô ở trường. Ái chà!
- Ngày thứ 6 trở đi: cơ thể Xô bắt đầu nhiễm môi trường lạ: sổ mũi, rồi bệnh viêm họng, đổ ghèn mắt. Xô khó chịu, Xô chống cự quyết liệt.
3. Tuần 3: nghỉ ốm. Xô rất vui vì không phải đi học.
4. Tuần 4: Xô biết rằng phản kháng cũng vô ích. Tính "chai lì" của bố mẹ cũng phát huy tác dụng. Xô đã quen với lớp, yêu mến các bạn "Các bạn đâu rồi?" Xô được học xếp hàng, dẫn ra ngoài chơi, biết tự đi vệ sinh.
Từ hôm nay, khi được mẹ hỏi "Con hôm nay học vui không?" Xô sẽ liếng thoắng trả lời "Vui, vui vui!"
Bố mẹ biết rằng sẽ khó thực hiện đấy, nhưng sẽ cố gắng để con được tận hưởng "Mỗi ngày đến trường là một niềm vui", con nhé!
Friday, 30 September 2011
Tuesday, 6 September 2011
Đóng vai ác
Hồi chưa Xô chưa ra đời, Bố nói chuyện với Mẹ Xô là chắc Bố hoặc Mẹ Xô phải có một người "Đóng vai ác" với mục đích là để Xô biết sợ một ai đó để dể sai bảo, để nghe lời. Lúc đó Bố Xô "phân công" cho Mẹ, Mẹ Xô cằn nhằn không đồng ý, rồi cũng thôi không ai nhớ tới chuyện này.
Tới lúc sinh Xô ra đời cũng hỏng có ai nhớ chuyện này.
Xô hơn 1 tuổi rưỡi bắt đầu thể hiện tính nết của mình, bắt đầu thể hiện cái tôi, lúc đó Bố lại nhớ lại chuyện này. Bố nghe ông nội phàn nàn rằng "Xô được nuông chiều quá", Bố ngại và kiên quyết "cứng rắn hơn". Bố Xô định bụng rằng, chắc mình phải tự "đóng vai ác" quá.
Bố dần dần rầy Xô nhiều hơn, Xô khóc với Bố nhiều hơn. Nhưng mỗi lần rầy Xô Bố lại phải tìm cách để Xô nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi bằng cách đánh trống lảng sang chuyện khác. Vì Bố sợ, sợ Xô sẽ dần ngại tiếp xúc với Bố, Bố sợ Xô xa lánh Bố.
Sáng nay Xô đi học, lúc đưa Xô vào lớp, Xô khóc um xùm làm Bố sợ. Bố nghĩ tới cái cảm giác bị bỏ rơi ở một chổ không có ai quen biết thật hãi hùng. Sợ xong Bố lại thấy buồn cười mình, chỉ tí chuyện này mà đòi đóng vai ác.
Chiều nay, nghe nói Xô đã tỏ ra vui vẻ hơn khi được đón ở trường về làm Bố yên tâm. Bố lại thấy tất cả hình như người cần được trấn an là Bố chứ không phải là con vào cái những ngày đầu Xô đi học.
"Đừng lo, con sẽ ổn thôi mà!"
Tới lúc sinh Xô ra đời cũng hỏng có ai nhớ chuyện này.
Xô hơn 1 tuổi rưỡi bắt đầu thể hiện tính nết của mình, bắt đầu thể hiện cái tôi, lúc đó Bố lại nhớ lại chuyện này. Bố nghe ông nội phàn nàn rằng "Xô được nuông chiều quá", Bố ngại và kiên quyết "cứng rắn hơn". Bố Xô định bụng rằng, chắc mình phải tự "đóng vai ác" quá.
Bố dần dần rầy Xô nhiều hơn, Xô khóc với Bố nhiều hơn. Nhưng mỗi lần rầy Xô Bố lại phải tìm cách để Xô nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi bằng cách đánh trống lảng sang chuyện khác. Vì Bố sợ, sợ Xô sẽ dần ngại tiếp xúc với Bố, Bố sợ Xô xa lánh Bố.
Sáng nay Xô đi học, lúc đưa Xô vào lớp, Xô khóc um xùm làm Bố sợ. Bố nghĩ tới cái cảm giác bị bỏ rơi ở một chổ không có ai quen biết thật hãi hùng. Sợ xong Bố lại thấy buồn cười mình, chỉ tí chuyện này mà đòi đóng vai ác.
Chiều nay, nghe nói Xô đã tỏ ra vui vẻ hơn khi được đón ở trường về làm Bố yên tâm. Bố lại thấy tất cả hình như người cần được trấn an là Bố chứ không phải là con vào cái những ngày đầu Xô đi học.
"Đừng lo, con sẽ ổn thôi mà!"
Subscribe to:
Posts (Atom)