Sunday, 24 January 2010

Lần đầu Xô về nội

Xô vừa trở về sau một chuyến đi dài. 1 lượt máy bay, 1 lượt xe đò, nhưng dường như Xô không biết mệt, về nhà đã toe toét, tỉnh rụi. Chả bù cho bố mẹ tay chân mỏi nhừ, buồn ngủ thậm tệ.
Đám cưới cô Tùng rất vui nhưng không mệt, vì hình như không làm thêm việc gì đặc biệt, chỉ ăn, chụp hình, ngồi xe và ăn. Trong đám cưới này, ngoài cô dâu chú rể ra, Xô là tâm điểm của tất cả mọi người. Xô ăn, bò, khóc, ngồi, đứng, đi, làm gì ai cũng chăm chú. Xô được khen (tuy không mập) khỏe, ngoan, vui, y như Bố lúc bé. Điều này làm bố Bình được phen phỉnh mũi. :P
Trước ngày về, bố mẹ Xô còn hứa với nhà nội sẽ cho Xô ở lại chơi đến Tết. Nhưng giây phút lưu luyến, cảm động rơi nước mắt ấy đã không diễn ra. Mẹ Xô dĩ nhiên cũng thấy áy náy nhưng không thể không vui mừng, vì mẹ Xô đã tưởng tượng ra mình sẽ không ngơi sụt sịt nếu phải nhớ Xô dài đến 400 cây số. Lý do để biện hộ là vì Xô, nhớ mà không biết kêu la thì tội quá!
Mẹ hứa với bố Bình khi Xô đã biết tự lo cho mình chút chút, biết diễn tả nhu cầu của mình (chắc phải vài năm nữa), đến hè, đến Tết, khi có dịp, mẹ sẽ để Xô ở quê nội. Cho Xô đi chân trần trên cát, cho Xô trèo cây ổi, cho Xô đá banh với chú Hai, chú Ba, cho Xô đo vải với ông nội, đi chợ với bà, đi tắm biển với cô chú. Mẹ muốn con thấy biển rộng lớn như thế nào, những đồi cát trắng, nước xanh, cảnh đẹp vào ban sáng cũng như ráng chiều, như mẹ vẫn hằng mê mẩn...

No comments:

Post a Comment