Ban đầu định đặt tên entry là "Tết độc lập, nhớ ngày sinh con" nhưng ngẫm lại viết vậy e không phải phép. Dù nói thế nào, gì cứ đến ngày 2 của tháng, ba mẹ lại nhắc cái ngày Xô chui ra khỏi bụng mẹ. Ngày đầu tiên, Xô bé tí teo, da nhăn nhăn (như khỉ con) nhưng đôi mắt đã sáng lắm. Xô nằm trong cũi, ngủ li bì, mà ba và mọi người không để con yên, chốc chốc lại mở mùng nhìn trộm.
Ngày đầu tiên mẹ vẫn còn đau lắm, không ngồi dậy được, ăn cũng phải nằm nên chưa cho Xô bú tí được. Bà ngoại lại không ở bên nên đến cả tuần sau mẹ mới biết cho con bú. Ba chưa qua "trường lớp" ngày nào cũng "xông pha" ẵm bồng con, thay tã, cho con bú suốt đêm. Ôi, ngày đầu tiên, mồm rên rỉ "chắc tui không dám đẻ nữa!". Mở ngoặc, than vậy chỉ trong có 1 tháng thôi!
Hôm nay Xô đã lớn gấp đôi mới sinh rồi, biết làm nhiều thứ: lật nè, vỗ tay (với ông ngoại), làm mưa, xém biết ngồi... cười nhiều hơn mà quậy cũng dữ hơn. Rồi đây, thời gian ba mẹ đếm cho con không còn là ngày, là tuần như con còn nằm trong bụng mẹ, khi con mới ra, mà đếm bằng tháng, bằng năm.
Ông ngoại hay hát đoạn này. Đây chính xác là hình ảnh và tâm trạng của mọi người khi bế Xô trên tay:
Có chú chim non nho nhỏ
Cất tiếng líu lo như muốn ngỏ
Buổi sáng quanh ta như xao động
Như bầu trời xanh bao ước mơ
Này chú chim ơi cho nhắn gửi
Lời hát tin yêu trong trái tim mọi người
Cuộc sống hôm nay tuy vất vả
Nhưng cuộc đời ơi ta mến thương
Tuesday, 1 September 2009
Subscribe to:
Posts (Atom)