Mỗi lần sang nhà cô, đặt lưng xuống nệm là mình lại buông ra một tiếng thở dài. Cô cứ phê bình: nhà ta đủ mệt rồi, ngươi còn đem cái mệt thêm sang đây làm chi nữa. Đâu có ai muốn đâu nè, tại đừng xa chứ bộ, tại nén không được đó, càng đè nén tiếng thở dài càng "dạt dào" hơn. Thôi thì cho thở mạnh một tiếng, xả stress đi mà!
Mà ngẫm lại, mình hay thở dài chắc vì mình không thường thở sâu. Cái SG này khói với bụi, miệng mũi bị bịt kín mít, thở sâu làm sao được. Ở trong cái hộp xi măng cốt thép suốt, có tí oxy trong lành nào cho phổi đâu. (Lại lên án!)
Vẫn có đấy bạn ạ. Chịu khó thức sớm một tí, ngồi cạnh công viên thoáng đãng. Hay đi về khuya xíu, gió tràn qua da lành lạnh dễ chịu hơn cái air-conditioner mấy chục lần. Về quê thì còn gì bằng, ngồi trước thềm nhà nghe tiếng côn trùng ra rả, ngắm trăng sao, ngâm mình trong gió. Đứng giữa vườn thích thú với cảm giác ánh trăng rọi vào mình...
À, thở sâu còn là dấu hiệu lấy hơi đi ngủ.
Tuesday, 6 February 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment