Sáng nào cũng trễ làm. Các tình huống đi trễ ngày càng dài ra: trễ học, trễ làm, đi họp trễ, trễ hẹn... Đúng giờ nay đã thành thói quen đáng-kính dù cái đồng hồ lúc nào cũng đi sớm 5-10'.
Ra đường kẹt xe. Quạu. Ai cũng hối hả nên thành ra kệ luật giao thông và kệ người khác. Cứ giành phần đường về mình cái đã. Rốt cuộc chỗ kẹt biến thành cổ chai, trên không xuống được, dưới làm sao vượt qua. Bực mình quá thì buông vài câu chửi thề, lắc đầu ngao ngán. Chậc! Thời buổi bây giờ mà, ai nhường đường cho mình lúc này, không mau mau vượt lề thì có mà hít khói. Cá nhân số 1.
Đường đông sao tự dưng ai cũng ngoái cổ nhìn cái gì. À, thì ra có tai nạn giao thông, có bà cô nào đó té ngã trên đường. Thiên hạ đi ngang tặng cho vài cái nhìn đầy thương xót, có người chạy ra xem... Mặc. Chuyện của ai người đấy lo.
Lúc đấy chợt thấy giữa hàng trăm con người trên đường sao chẳng có chút rễ của bầu-bí gì hết trơn. (Chung giàn nhưng thân ai nấy bò thôi)
Wednesday, 17 January 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment