Một ngày mưa, mình lên chùa.
Phật - từ ấy không xa lạ với mình, vì từ bé thường bị "phá" giấc ngủ lúc 4g sáng bởi tiếng tụng kinh gõ mõ của ông nội. Nhưng có lẽ mình chưa bén duyên với đạo, nhìn nhưng không thấu, nghe nhưng chưa cảm được, biết nhưng chưa tin...
Mình không còn tin Phật có thể dõi theo từng hành vi của con người mà thưởng phạt rạch ròi, đơn giản như muốn khỏe mạnh hãy cho thuốc người ốm, muốn thăng quan tiến chức hãy xây cầu xây đường... Nhưng mình thật sự cảm ơn vì chính những cách răn dạy dễ hiểu như thế lại là phương cách giáo dục con người hiệu quả. Mình nghĩ, chắc phải còn đi chùa dài lâu cho đến khi nghe được đức Phật đang nói gì với mình.
Hãy cứ vui chơi cuộc đời
ReplyDeleteDù không ai qua đây
Không ai nói với tôi một lời...