Nhân một câu chuyện
Hồi nhỏ mình không bao giờ nghĩ phụ nữ khổ như mọi người hay bảo. Lớn lên rồi, thấy hình ảnh người ta làm chị, làm vợ, làm mẹ, làm bà thì mới hiểu được, dù cho bây giờ có thay đổi đi nhiều, phụ nữ vẫn chịu nhiều thiệt thòi hơn nam giới.
Là mẹ. Cảm giác một sinh linh bé bỏng từ dạ mình mà ra, ắt hẳn kỳ diệu lắm. Mà nghĩ, cảnh hạnh phúc đó sẽ là ác nghiệt tận cùng nếu như “đi biển mồ côi một mình”. Không phải ai cũng đủ may mắn để có một người cùng xây tổ ấm. Không trọn vẹn, đâu ai muốn. Nhưng mình cực kỳ ghét ai phát biểu dạng tôi mạnh mẽ lắm, xinh đẹp và tài giỏi lắm, chẳng có chàng/nàng nào sánh nổi tôi đâu. Con tôi không cần bố/ mẹ. Đó là đánh giá thấp người khác và tự hạ mình (?). Cuộc sống vốn rất cần sự thông cảm và sẻ chia.
Làm mẹ bao giờ cũng thiêng liêng. Nghĩ và làm người mẹ đơn thân phải mạnh mẽ và dũng cảm trăm lần. Hạnh phúc có thể mỉm cười với người này nhưng có thể tròn méo với người khác. Hạnh phúc không tròn thì mình ráp nó lại vậy. Làm mẹ là quyền (cả nghĩa vụ) và thiên chức của phụ nữ. Là quyền, hãy để họ chọn.
LTS: hơi bị “quê” vì diễn đạt bằng lời quá tệ. Nên viết, với số lần chỉnh sửa là bội số của số lần uốn lưỡi cần thiết.
No comments:
Post a Comment