Hôm nào về muộn tôi hay tận dụng cơ hội đứng ở cửa sổ nhìn xuống đoạn đường NTMK một chiều qua tòa nhà. Một dòng xe chảy mải miết. Khúc này một chiều, đoạn TD rẽ xuống cũng một chiều nên dòng xe như những con kiến vàng óng ánh bò xuôi một dòng. Đàn kiến bò len giữa các tán cây cao, mải miết, siêng năng, chảy như không-biết-có một cậu bé tò mò từ bên ngoài nhìn vào.
Trưa, tôi nằm trong phòng, tự hỏi duyên nào đưa những con người khác nhau vào cùng chung một phòng này, họ thở cùng không khí của cái máy điều hòa, cùng làm trong 9 tiếng mệt-mỏi hằng ngày, cùng phải nghỉ lúc trưa, uề oải lúc bắt đầu giờ chiều, cùng làm các project với nhau. Vâng, cái duyên. Tôi nghĩ sẽ "cải tiến" được cách cư xử và nhìn nhận với mọi người, bỏ đi cái version cũ ở BKB. Hì, hứa.
Giọng văn hôm nay khác quá.
ReplyDelete