- Đặng Hải Yến -
Em sợ không qua nghĩa địa mùa này
Nông sâu bước chân anh tìm em
Giữa bồng bông cỏ dại
Đêm hoá tháng ngày rong chơi những đồng vọng cũ kỹ không mùa
Không đợi chờ thêm một phân nào nữa cho con chim trốn rét về muộn
Ta nhảy điệu tango với gió xuân ào về u ám
Thôi thì giã từ lộc non
Có khóc được không hỡi tháng ngày tội nghiệp?
Trên con đường giật lùi
Mộng liêu trai
Mưa buồn con gái
Có đêm nay đom đóm bay lập loè
Mộng tràn và rụng đêm cuối tháng
Trong đám lá trầu xanh có nhện giăng tơ
Ta cắt dây quả chuông trên bậc thang gỗ
Hỏi người đang yêu
Nỗi nhớ
Nhớ
Là oằn mình trong cơn khát, ngồi nối tơ hồng đứt giữa những mảnh đông
Là đêm hoang vu sương ậm ì trong cỏ hoa tưng bừng cái mới
Là tiếng ve già khản đặc lời ca không ru nổi mùa hạ bình yên giữa hừng hừng sắc đỏ
là dịu dàng trong lá hoe vàng rơi xao xác dọc đường
con đường nứt hoác nỗi buồn
Đêm nghĩa trang rợn một bàn tay đi lang thang đi đến đâu lửa đỏ
Bàn tay khóc
Nhớ
đau
Đêm địa đàng trái cấm
Địa đàng
-----
Khoá blog nhiều ngày, sợ viết những gì u ám. Bị kẹt giữa cơn mưa chiều, trong quán net; "đồng thanh" đây rồi.
Ai cũng chạy. Chỉ có tôi dừng lại.
ReplyDeleteTrên con đường giật lùi
Chẳng lẽ blast và câu thơ này lại liên quan với nhau?
DoAn ơi, DoAn đã làm cho ít nhất là một người khổ trên đời này rồi. Và đó là tôi.