Friday, 10 August 2007

... thềm trăng

Nhỏ đẩy cửa bước ra ngoài sân thượng. Đêm nay không có trăng, không một vì sao, trời u ám mây, một làn gió nhè nhẹ... Nhỏ chọn chỗ ngồi quen thuộc, buông thõng hai chân xuống...
Sân thượng, đối với nhỏ, là một góc ngồi, một góc nhìn chỉ xuất hiện trong đầu khi buồn ơi là buồn, hay vui thiệt là vui. Xưa ơi là xưa, cái mảnh sân "riêng một góc trời" này là nơi nhiều đêm cả nhà ra đếm sao chờ có điện. Con thấy sao đi kìa ba...! Cái sân thượng cho cả nhà cơ hội đêm giao thừa coi pháo bông không cần chen lấn. Mấy đêm rằm, ông trăng to bằng "cái nong" vàng cả một góc sân. Nơi này, cả mùa hè có mấy đứa mua diều về thả trên sân thượng. Đã không nghĩ diều có thể bay cao như thế trên một khoảng sân có 40 mét vuông.
Bây giờ, nhà cửa san sát, cao chót vót án ngữ hết tầm nhìn. Bầu trời như hẹp lại. Tiếng máy chạy trên sông không bay vào tới sân nhà nhỏ nữa. Nhưng với một chút gió rót từ trên cao xuống còn đủ làm nhỏ ghiền lên đây lắm.

Đầu óc nhỏ như cái nồi bột bắc trên bếp, càng quấy càng nặng tay.... Một mảnh tình riêng, ta với ta.

2 comments:

  1. Trong entry này có bóng dáng của "Hoài niệm". Hoài niệm lúc nào cũng phảng phất điều gì đó vương vấn, nhớ thương, tiếc nuối...Đúng là thế!
    Entry gợi nhớ quá nhiều điều của một thời đã qua.

    ReplyDelete
  2. Nhà em đó hả An, tâm sự không thể hiểu mà cũng có thể hiểu.

    ReplyDelete