Hôm nay đọc một dòng ngắn của Tr. viết về văn của chị Tư. Tối đến, lục tung ngăn kéo của mình lên mà sách quý của NNT mình để đâu mất rồi... Bạn thân nơi mô?
Mình bắt đầu đọc văn của NNT từ lâu, lâu lắm rồi, từ hồi chị chưa in sách nhiều như bây giờ. Mỗi lần đọc như gặp "kho báu", ngấu nghiến, mê say... Lạ ở chỗ, đọc văn của chị thấy thú vị khi mình đọc bài trước (trước khi ngó tên tác giả), rồi chắc mẩm trong bụng, đây là của chị chứ không của ai khác.
Yêu cái phương ngữ dồi dào mê mình, thích cách chị "tung hứng" câu chuyện, đọc tưởng như đơn giản như đau thấu trong lòng. Quý cái nhìn trân trọng của chị đối với cuộc sống xung quanh, cái lòng mênh mông của con người ở vùng đất này...
Mình cũng lan cái yêu văn chị cho vài người. Không phải không có lý nếu ai đó nói đọc văn NNT xong thấy buồn càng buồn hơn. Mình có nói (thầm), lần này đọc văn NNT thấy buồn quá không muốn đọc tiếp, nhưng lần sau A hy vọng khi bạn buồn nhất, hãy đọc văn của chị.
Monday, 20 August 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Hôm qua ghé qua blog của cô bạn Thủy Tiên, Cô ấy có trích đăng văn của Ngọc Tư với tựa là Xe Đêm. Chú còn nhớ Tư đã trả lời phỏng vấn rằng Tư nuôi cô đơn để viết (mặc dù Tư đã có anh chàng thợ bạc và đứa con kháu khỉnh rồi). Cách trả lời cũng biết nét buồn trong văn của Tư rồi. Hình như ít có văn chương vui vẻ trên đời này hay sao ấy.
ReplyDeleteDa share link tren blog rui, ban A vao dc chua ne?
ReplyDelete