Friday, 29 June 2007

Entry for June 30, 2007




Rất lâu rồi không nhớ!

- Phạm Vũ Ngọc Nga-

Bỗng dưng thấy mệt nhoài vì những bận rộn
Em chạy trốn chính mình
Leo lên một chuyến xe bất kì nào đó
Mê sảng gào thét hồi sinh…
Những kế hoạch cho hôm nay không còn quan trọng
Chiếc mobile cũng lặng lẽ tắt nguồn
Khái niệm “deadline” biến mất
Những ý nghĩ không tượng hình giằng xé
Đó chẳng phải nỗi buồn!
Em chợt nhận ra mình đang về với biển
Mắt vỡ tung những giọt muối trong ngần
Vỗ về cánh sóng
Để bình yên liếm nhẹ gót chân
Em nghĩ đến anh như mới ngày hôm qua
Trên ghềnh đá kia anh thì thầm cùng gió
Tóc em vẫn còn vẹn nguyên nụ hôn đó
Gửi những ngút ngàn…
Em bắt gặp vài nỗi nhớ đi hoang
Cười giòn tan
Ừ, hình như…
Đã rất lâu rồi em không nhớ!

29.6.07

Có cái gì đang chảy qua kẽ tay? Nhẹ nhàng. Thanh thản. Mình không biết gọi tên.

Chà, hôm nay có tới hai kẻ kết cùng một câu: từ nay không còn đi học chung với nhau nữa. Kẻ hu hu, người hi hi. Hết tranh cãi ai lên thuyết trình nè. Hết gây lộn nhau. Hết học nhóm. Hết làm bài tập chung...

Hôm nay hết tuần vật vã với bài. Hết tháng. Hết quý. Hết nửa năm 07.

Tháng 7 là của mình.



Thursday, 21 June 2007

"half-year's resolution"




X. có một đứa em trai 13 tuổi. Ham hoạt động, hay chọc quê chị Hai trước mặt người khác, hay bị chị Hai càu nhàu lười học và ở dơ. Rủ hắn sáng 5g chạy bộ nhen. Hắn hí hửng đồng ý. Chết X. rùi! Phải đấu tranh tư tưởng giữa cái gối ôm vào sáng sớm và đôi giày chạy bộ.

X. muốn có thời gian lắng nghe hắn nhiều hơn. X muốn hắn có thói quen TDTT từ bây giờ, chăm sóc sức khỏe và tính kỷ luật là hai điều X. cũng cần học chung với hắn.

Monday, 18 June 2007

Entry for June 18, 2007

Bạn dẫn đi ăn và Yoko. Thích vì được hắn cưng chiều chút đỉnh sau gần 10 năm quen biết. Hắn dạo này còn nịnh đầm vài cái, bảo người mN như A thật thà, chân chất, không như con gái HN sao quá lanh và khéo ! (chẳng qua bồ hắn cũng là người mN thôi!).
Yoko đông, tạp và không còn nét thu hút như trước. Trước, quán có số khách vừa phải, người nghe nhìn cũng thấy có "gu" hơn. Nay đến sau 8.30 đã không còn chỗ đứng, xuất hiện nhiều em tuổi "teen" hơn. Bây giờ chúng giàu quá, tụi mình "tay lấm chân bùn" đến khi đi làm mới dám lâu lâu rụt rè vào quán.
Little wings chơi vẫn bài cũ. "The other side" nhắc mình nhiều thứ. Vì, thỉnh thoảng nhìn vấn đề vẫn quên trở qua trở lại, nhìn ai đó mà quên hoàn cảnh của họ...



Friday, 15 June 2007

Nước chảy về đâu

Tạp văn
Nguyễn Ngọc Tư

Chào nhau lúc thị trấn lên đèn, một mình em trở về thành phố. Bốn mươi cây số. Bạn ái ngại cho đứa con gái đường xa vạn dặm, một mình, trong đêm tối…

Em nói em lang thang hoài, quen rồi, không sao đâu. Nhưng nói thẳng ra, em thích lênh đênh trên đường một mình như thế này thì hóa ra quái dị trong mắt của người ta. Bởi cô đơn chẳng phải là nỗi khiếp sợ của người đời sao?

Cứ một năm vài ba đợt em phải tham gia đoàn công tác đi huyện, mỗi đợt kéo dài bốn, năm ngày. Sớm đi, chiều về. Cực chẳng đã, mưa quá, hay nắng quá, hay khúc đường hiểm trở nhiều ổ voi ổ gà quá, em mới chui vào xe ô tô của mấy ông trong đoàn. Em nói em say xe, nên không thích. Sau đó mọi người phát hiện ra em chưa bao giờ say bởi bất cứ gì, (kể cả say người), em đành nói em không quá giang để rồi chờ đợi mệt mỏi, tự dưng không quyết định được chuyện đi ở, tự dưng để người khác giữ chân mình, em không thích. Người trong đoàn không nói gì, nhưng tia nhìn hơi khó chịu, hơi mỉa mai, “người ta nhà văn, nên phải ngạo mạn, lập dị như vầy…”. Em buồn cười, lên xe máy đi tuốt.

Bởi có nói đến Tết thì chẳng ai hiểu được, một mình trên đường là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp mình, thấy mình như con bướm cứ chập chờn, chập chờn, không ai nắm bắt được. Vậy là không cần diễn, không cần đối phó, vậy là gương mặt cứ mềm ra, ngây ngây, vậy là ý nghĩ mông mênh, vu vơ không ra đầu cuối, đang nhớ người này, sực nhớ người kia, đang nghĩ tới màu tím của những bông dừa cạn bên đường thì cái vệt xanh của vạt cỏ ống phớt qua, kéo theo những bông lau già bạc phơ phất.

Đây mới là mình. Cái cảm giác đó em chỉ có khi… ngủ. Nhưng vì ngủ sâu nên không ý thức được, không ngây ngất, vui sướng được. Cảm giác đó cũng đôi khi xuất hiện lúc em chen chúc giữa cái chợ đông người. Người lúc nhúc, nhưng ai nấy đều phải bươn tới, phải tất bật, phải giữ cái túi mình đề phòng bọn bất lương, phải cãi cọ đôi co để giằng lại chút tiền nhỏ nhoi. Chẳng ai nhìn lâu vào một cái gì, mắt họ lướt đi trên những món hàng đẹp đẽ, và em được tự do.

Nhưng ở đó, em không có được ngọn gió này, bờ cỏ này, vạt năn cháy nắng, cánh đồng hoang vắng, đìu hiu kia. Theo vòng bánh xe quay, ý nghĩ của em cũng trôi theo, đến nỗi em còn không theo kịp mình. Những cây lức trổ bông trắng xoá bên đường, cái cây quỷ này hồi nhỏ má hay đâm với muối để bó chân mình. Một hàng cây so đũa đang mùa ra trái, mấy chị lỡ thời chắc chạnh lòng, trời ơi, so đũa còn có đôi, huống chi… Một khúc cây nhỏ treo cái chai nhựa tòn ten trước một quán hàng nhỏ, ui trời, đây chắc là “biển hiệu” bán xăng, bà con mình nhiều khi cũng quá trời sáng tạo, treo bẹo cả trên bờ. Và con heo dơ èm ủi đất bên sông, cái xuồng ngập lé đé trong nước, những đứa trẻ tha thểu ngoài sân, bắt chuồn chuồn, cái panô vô “khu dân cư văn hóa”, những người đàn ộng chạy xe ôm chờ khách cháy da dưới nắng, người con gái đội rổ rau nước còn chảy ròng ròng đẫm vai, tổ chim trên lủng lẳng trên đường dây điện rối… những hình ảnh xui mình vừa nghĩ ngược về tuổi ấu thơ lại ngẩn ngơ chuyện hiện tại, chuyện tương lai của… đất nước, chuyện người với người, chuyện bữa cơm trong nhà người, chiều nay…

Và trong đêm tối mịt mùng đêm nay, những con đường cũng không vì thế mà mất đi vẻ biến ảo, lung linh. Em không vì cây cỏ bên đường chìm vào đêm mà thôi nghĩ. Bởi đêm không sao giấu che được sự không công bằng (mà dưới ánh sáng ban ngày, cái - sự - không này bày đầy ra), ở ánh đèn nhỏ le lói trong nhà này và rực rỡ chói lóa trong nhà khác; ở chăn chiếu rách nhà này và chăn nệm ấm ở nhà khác; ở những xóm nghèo chìm lặng như thuở hồng hoang và những khúc chợ đầy tiếng chạm cốc lanh canh lẫn trong tiếng karaoke vống lên trong tối. Nghĩ chán về sự công bằng (vốn không bao giờ có), em day sang những vì sao trên trời, vệt đèn pha của người đồng hành, những cô gái đứng bên vệ đường thẹn thò chờ người yêu tới, mùi cỏ đêm ngai ngái, gió đêm trong trẻo, mát lành… Tất cả những thứ đó em thường nghe thấy, nhưng trong cái thế bị nhìn, trong lúc đang đối phó, và cho dù em tự nhủ mình đang sống rất thật với lòng, nhưng mặt vẫn kênh lên, mắt vẫn tỉnh bơ, nên cảm giác với chung quanh cũng ráo tạnh. Bây giờ, chỉ một mình trôi đi, thấy mọi thứ cùng mông lung với mình, đẹp mà lạ, như mới gặp lần đầu, ngọt lành, mộng mị.

Sông dường như vẫn thường trôi như vậy.

Bạn gọi điện thoại, hỏi, về tới đâu rồi? Em ngơ ngác, không biết bạn ơi. Bạn nhằn trong điện thoại, trời đất, đi tới đâu cũng không biết nữa, đầu óc để đâu. Em cười, và nghĩ, cho tôi làm nước chảy chút nữa đi, làm ơn.

Và nước thì đâu thèm quan tâm mình chảy về đâu…

Thursday, 14 June 2007

June 14, 2007

Nhớ tới món bò "núc nắc", hàm vẫn còn đau. Nhưng tối về, quẹo vào quán ăn- chỉ-có- mình ên là khách còn "đau" hơn (lại chọn quán bậy!).

Mừng nhỏ đi làm ngày đầu tiên.

Monday, 11 June 2007

Entry for June 11, 2007

Khi không ngồi trước máy, biết bao điều muốn viết. Click vào "Compose a new entry" thì lập tức chữ nghĩa chạy đâu hết. Như em đứng trước một ai đó mà quên mất cái mình định nói. Những lập luận không lô gíc lại vây quanh...
Như em hay bảo em không sao, thế mà thèm lắm đôi bàn tay. Em lúc nào cũng cười vui với những dự định của mình nhưng những băn khoăn, lo lắng cũng thấp thoáng gần xa. Như em tự nhận mình là nửa mùa, không hài lòng với chính mình nhưng không vượt nổi cái bóng của chính mình vậy. Như em tự cho rằng mình mạnh mẽ, như em tự cho mình quyền kiêu hãnh, như em tự cho phép mình làm theo ý mình...

Sunday, 10 June 2007

Gặp lại - Marc Levy

Viết tiếp NELMGM, M.L cho đọc giả sống tiếp với mối tình kỳ lạ mà tuyệt đẹp của Lauren K. và Arthur A. M.L cho ta thấy cuộc sống còn đó nhiều người tốt, và điều kỳ diệu vẫn xảy ra khi con người còn có niềm tin.